“Nè nè cậu nhóc, bây giờ đến lượt con tàu của ngươi phải chịu tổn thất đúng không nào.”
Hai bên thân tàu của thuyền Hắc Long xuất hiện một cái lỗ to, từ trong cái lỗ ấy một chiếc đạn bác hạng nặng đang chầm chậm nhô ra. Mỗi bên có mười chiếc đại bác như vậy. Những ánh mắt của lính hải quân điều sững sờ, e dè. Họ chưa từng nhìn thấy con thuyền hải tặc nào lại giàu có vũ khí như con thuyền này. Đến cả những con tàu hải quân còn chưa có đại bác lớn như thế. Điều này cho thấy, con tàu trước mắt chính là vui của cả.
Một tên lính hải quân đi lên phía trước bẩm báo với Cang Chung.
“Thưa đô đốc, những chiếc đại bác hạng nặng kia nếu bắn vào con tàu của chúng ta chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề. Xin đô đốc hãy suy nghĩ cẩn trọng.”
“Ta biết điều đó. Cậu không cần lo lắng, con thuyền này sẽ không đánh chìm con tàu của chúng ta đâu.”
Hắn cho tên lính hải quân lui, trên môi nở nụ cười đắc ý. Bởi hắn biết, trên con tàu còn có Tư Dương. Đối với người mình yêu, chẳng lẽ Thập Hải kia có thể nhẫn tâm giết cô. Hắn thản nhiên, ngông cuồng:
“Thuyền trưởng Rạng Đông, những món đồ chơi của ông ta thấy rất thích thú. Nhưng có một điều ta lấy làm tiếc mà nói với ông, ông sẽ không dùng những chiếc đại bác đó để tấn công được ta đâu.”
Ông ta “hừ” lạnh một cái. Đôi lông mày châu lại vào nhau khó hiểu, ông ta hỏi Cang Chung:
“Sao ngươi biết ta sẽ không dùng những chiếc đại bác kia để tấn công? Ngươi nghĩ một đô đốc muốn gì thì người khác sẽ làm như thế à! Nếu vậy thì ngươi cũng thật ngây thơ.”
“Không. Một suy nghĩ trẻ con sẽ không xuất hiện trong bộ não của ta, chỉ có những người kiến thức nông cạn, suy nghĩ không thấu đáo mới có loại suy nghĩ đó.”
“Ngươi dám mắng ta ngu dốt ư!”
Thuyền trưởng Rạng Đông giận dữ thốt lên câu cảm thán. Một thuyền trưởng tài ba trên biển cả mà lại để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đánh giá. Đấy là một sĩ nhục, ông không chấp nhận được điều đấy liền ra lệnh cho hai đứa con trai của mình chuẩn bị khai pháo.
“Con tàu của đô đốc nhà ngươi, ta sẽ đánh chìm nó tại đây và lấy luôn cái mạng của ngươi làm chiến lợi phẩm.”
“Ha, ông làm vậy không cảm thấy có lỗi với cha mẹ của Tư Dương sao?”
“.…”
“Đừng nói ta không biết mối quan hệ giữa ông với gia đình của cô ấy. Ta chỉ muốn nhắc với ông rằng, đừng để bản thân phải hối hận vì những việc mà ông đã làm.”
“Ta chỉ lấy mạng một mình ngươi, Tư Dương con bé ta sẽ có cách để nó không bị thương.”
“Nhưng ta chính là chồng của cô ấy, nếu ta chết thì cô ấy chắc chắn cũng phải chết.”
“Ngươi..”
Lời cảnh báo của hắn làm thuyền trưởng Rạng Đông im lặng. Ông ta tạm thời không cho bắn đại bác nữa. Trong lòng lại nghĩ đến cha mẹ của Tư Dương. Một gia đình sắp trở thành người nhà với ông, nếu như trận này chiến thắng nhưng lại phải hy sinh một người thì chẳng vui vẻ gì. Vả lại, vũ khí của ông tuy thuộc hạng nặng nhưng chưa chắc có thể hạ gục hết những con tàu trước mặt. Số đạn pháo trên con thuyền cũng không có nhiều. Lỡ như bị công phá ngược lại thì trong một lúc nào đó, con thuyền của ông cũng không thể chống chọi nổi. Thay vì cứ tiếp tục nghênh chiến thì ông ta có thể nói lời thỏa hiệp với tên đô đốc trẻ kia. Vẫn còn nhiều thời gian để ông ta giao chiến với hắn.
Rạng Đông quay đầu qua nhìn con trai Thập Hải.
“Con có mềm lòng không?”
”Thưa cha, sao cha lại hỏi như thế?”
Thập Hải ngạc nhiên nhìn cha của mình. Ông đột nhiên đặt ra câu hỏi khó với cậu. Khiến cậu nhất thời không biết trả lời làm sao.
Thấy con trai vẫn còn quá ngây thơ, Rạng Đông chỉ lắc đầu cười cho qua. Ông đứng dậy đi đến gần con tàu của Cang Chung, đanh thép:
“Coi như trận chiến ngày hôm nay tạm hoảng, sau này ta sẽ cùng ngươi giao đấu lại. Ngươi có bằng lòng không?”
“Tiền bối đã đưa ra lời đề nghị đương nhiên hậu bối không phản đối.”
Việc thỏa hiệp giữa thuyền trưởng Rạng Đông và Cang Chung coi như thành công. Hắn tay lên ra hiệu cho các con tàu hải quân lùi ra hai bên để cho con thuyền của Hắc Long an toàn rời khỏi đây.
“Xem như ngươi cũng hiểu chuyện đấy.”
Thuyền trưởng Rạng Đông bật cười lớn, ông ta ra hiệu cho con thuyền của mình từ từ rời đi. Thập Hải đứng ở trên con thuyền, cậu giương ánh mắt của mình sang con tàu của Cang Chung, sự lưu luyến hiện rõ trong con ngươi của cậu. Bàn tay bất giác siết chặt lại.
“Tư Dương, anh nhất định sẽ đưa em trở về nhà.”
Con thuyền của băng Hắc Long từ từ rời khỏi phạm vi quan sát của Cang Chung. Hắn thấy mọi chuyện coi như đã giải quyết ổn thỏa liền ra hiệu cho những con tàu hải quân quay trở về.
Khi con tàu quay trở lại đất liền, hắn mạnh bạo nắm lấy tay của Tư Dương kéo mạnh vào trong nhà. Lúc này, mẹ của hắn và Mai Đình đang vui vẻ ăn trái cây thì nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Vừa mới ngẩng đầu ra nhìn thì Cang Chung đã đứng trước mặt của họ. Hắn nhìn người mẹ đáng kính của mình “hừ” lạnh một cái rồi dẫn Tư Dương đi lên lầu.
Nhìn thấy Tư Dương quay trở về, bà ta hoảng hốt, lo lắng. Nếu như Tư Dương quay trở về cũng có nghĩa là con trai của bà đã biết bà ta thả cô đi. Sự lo sợ hiện rõ trên gương mặt của mình. Mẹ của Cang Chung xoay người qua nhìn Mai Đình.
“Mai Đình, thằng bé nó có trách ta vì đã thả cô ta đi không?”
Mai Đình đi đến nắm lấy tay của bà, cô ta giả vờ an ủi.
”Thưa cô, chúng ta thả cô ta đi điều có lý do chính đáng. Anh Cang Chung là người công tư phân minh, anh ấy sẽ hiểu được nổi lòng của cô mà.”
“Ta cũng mong thằng bé sẽ nghĩ như vậy.”
Trên phòng, Cang Chung thẳng thừng xô cô ngã xuống giường. Hắn mạnh bạo đóng sầm cửa lại. Bàn tay lưu loát cởi mấy chiếc nút áo trên người, hắn cởi bỏ chiếc y phục đô đốc của mình ra ném lên người Tư Dương. Hắn bắt đầu nổi cáu với cô.
“Ở nhà cao cửa rộng em còn không hài lòng hay sao mà lại chạy ra biển rong chơi hử?”
Tư Dương cười lạnh nhìn hắn.
“Nhà cao cửa rộng? Đô đốc, tôi trước giờ có nói với anh là tôi cần những thứ này sao?”
“Không cần những thứ này hay em đang mong rằng người cho em những thứ này chính là tên kia mà không phải ta.”
“...”
Thấy Tư Dương không chịu trả lời mình, hắn lại nói tiếp:
“Em có biết tại sao con thuyền của Thập Hải được rời đi an toàn không? Đó là vì ta đã đem em ra để uy hiếp họ, nếu không em sẽ không thể quay trở về đây một cách lành lặng đâu. Trong lòng em chắc hẳn đang cảm thấy vui vì điều đó đúng không?”
“...”
Nhưng Tư Dương vẫn không trả lời hắn, cô vẫn tiếp tục im lặng ngồi thừ ra trên giường không biểu lộ cảm xúc gì. Điều này khiến Cang Chung trở nên tức giận. Hắn đi đến nâng cằm của cô lên, bóp chặt.
“Tại sao không trả lời ta?”
Sự hung hãn của hắn khiến cô cảm thấy sợ hãi. Tư Dương mím chặt, cô khép đôi mắt của mình lại không muốn nhìn thấy mặt quỷ dữ của hắn.
Thấy thái độ xem thường lời nói của hắn, Cang Chung càng thêm tức giận. Hắn gầm giọng:
“Tư Dương, mau trả lời ta đi!”
Thấy cô vẫn ngoan cố mắt chặt mắt lại, Cang Chung như phát điên. Hắn thô bạo cắn vào môi. Một mùi máu tanh chảy ra từ miệng cô. Tư Dương cảm thấy đau đớn nhưng không phản kháng. Đôi bàn tay nắm chặt chiếc chăn trên giường mà chịu đựng.
Cang Chung cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn buông tay mình ra, rời khỏi đôi môi của cô. Nhìn thấy dòng máu đỏ trên môi Tư Dương, Cang Chung lại chạnh lòng. Hắn đưa chiếc lưỡi của mình liếm lấy vết đỏ, nuốt chửng vào trong.
“Em thà để bản thân bị đau chứ không muốn nói chuyện với ta đúng không Tư Dương?”